Tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình tự hào vì có tới 7 anh trai, 1 chị gái và 2 em gái.
Mỗi khi có ai hỏi” nhà Bích có bao nhiêu anh chị em?”
Tôi sẽ trả lời “nhà em có 1 đội bóng, không có cầu thủ dự bị”
Nhà đông con là thế. Sinh ra vào thời điểm 8X – thời điểm trải qua cái đói vì không đủ thức ăn và cái lạnh vì không đủ quần áo để mặc là chuyện THƯỜNG NGÀY Ở HUYỆN ở hầu hết mọi gia đình dù ít con. thì nhà tôi cũng vậy là chuyện… tất yếu.
Nhớ ngày đó, mỗi khi đến mùa tựu trường, nhà có tới 6 đến 7 anh chị em cùng tuổi ăn học (số còn lại chưa tới tuổi – hoặc đã qua tuổi đi học) . Niềm vui nhất của mỗi chúng tôi là được mua vở mới. Thích lắm cái cảm giác đó cứ háo hức – rộn ràng vì có vở mới, chăm chút lấy giấy báo làm bao bì, cặm cụi cắt từng tờ giấy trắng nhỏ ra: trang trí làm giấy nhãn dán lên vở. Còn sách giáo khoa thì cứ đứa sau học sách của đứa trước. Chỉ cần lấy giấy báo bao bì lại, dán nhãn lên là như mới vậy, cặp, bút viết và quần áo thì cứ dùng lại – và chờ đợi ngày được đến trường. RẤT HÁO HỨC.
Ý thức được nỗi vất và của gia đình, sự loa toan của bố mẹ nên Mỗi anh em rất tự giác chuẩn bị mọi thứ, anh lớn giúp em nhỏ, hướng dẫn em làm từng việc một. sau khi hoàn thành 1 bộ sách giáo khoa, số vở đủ cho từng người. chúng tôi rất vui. Đoàn kết và yêu thương nhau.
Gia đình vất vả, biết bố mẹ đã phải lo toan nhiều để có tiền đóng học phí cho chúng tôi.
Cái bảng học của chúng tôi là cái tủ sắt đựng quần áo. 2 cánh tủ đã được sơn màu đen để viết phấn cho dễ thấy chữ. Ngày ngày chúng tôi học bài trên 2 cánh tủ ấy.
Bài mới nhất của Ngọc Bích Nguyễn (Xem tất cả)
- Học Cách THẤU HIỂU CHÍNH MÌNH - 30 Tháng Mười, 2019
- TRẢI NGHIỆM CAMBODIA – PHNOM PENH - 30 Tháng Mười, 2019
- KÝ SỰ VỀ MỘT THỜI TUỔI THƠ - 26 Tháng Năm, 2019