Chào mọi người,
Mình Xuất thân từ 1 làng quê nghèo gần vùng biên giới với Cambodia
Tuổi thơ tuy khó khăn, vất vả từ cái ăn, cái mặc nhưng với mình nó chất chứa và lưu giữ biết bao kỷ niệm đẹp, Chính cái khó khăn vất vả ấy đã hun đúc trong mình một ý chí mãnh liệt và 1 khát khao cháy bỏng để vươn lên thoát khỏi nghèo khó và mong muốn giúp được nhiều người khó khăn hơn mình.
Trải qua khó khăn, vất vả ấy mình mới cảm nhận và trân quý vô cùng tình làng nghĩa xóm – tình anh em – bạn bè chia sẻ nhau từng lon gạo, từng chút muối, chút lửa khi cần. Ko quản ngại chia sẻ, nâng đỡ nhau trong mọi việc. đơn giản nhất như việc quét sân nhà mình và quét luôn sân của nhà kia nữa.
Nhớ những lúc mẹ phải đi chợ khuya (ngày nào cũng đi lúc 12 giờ khuya), hàng làm ko kịp xong, hàng xóm lại qua giúp đỡ nhặt rau – rửa rau và xếp luôn vào bội (mẹ mình bán đồ hàng bông ở Chợ Long Hoa – Tây Ninh)
Nhớ những lúc 1 mình ở ngoài vườn, trời thì bắt đầu tối, 1 mình loay hoay với việc bằng cách nào đó có thể chất bội rau lên xe để chở (rong về nhà thì đúng hơn) về nhà cũng là việc …nan giải. nên việc 1 ai đó giúp mình khiêng một rau để cho lên yên xe để chở về nhà cũng điều trân quý vô cùng.
Với thân hình nhỏ bé, từ lớp 6 mình đã rong ruổi theo mẹ đi khắp các vườn rau trong làng để thu hoạch. Xuất phát từ 1 giờ trưa với cái nắng chói chang của đất Tây Ninh (nổi tiếng nắng nóng nhứt cả nước Việt Nam mình) chỉ với 1 cái nón lá và 1 cái áo khoác mỏng để nhổ rau cho đến khi trời nhá nhem tối.
Người đen nhẻm, nhút nhát nhưng được cái hay cười, lại lễ phép nên các ông bà, cô chú chủ nhà vườn yêu quý. Đến vườn nhổ rau mà hay được cho quà, có gì cho đó khi thì vài trái ổi, khi thì vài cái bánh tráng mỏng, vài cái kẹo… Vậy mà quý hóa vô cùng, luôn nhận với lòng hoan hỉ và biết ơn sâu sắc. Giờ ngồi nhớ lại mà cảm giác hạnh phúc dâng trào.
Cô bé ấy ngày ngày Ngoài giờ đi học thì theo phụ mẹ như vậy đó, có những khi hàng nhiều như những tháng mùa lạnh, mùa Noel rau xum xuê tươi tốt. Hàng đi nhiều. Mùa này lại trùng với lịch thi học kỳ I nên ngày nào cũng phải nhặt rau cho đến 11-12h khuya. Vở 1 bên, rau 1 bên , liếc qua vở đọc 1 dòng chữ rồi lại bốc nắm rau vừa nhặt rau vừa học bài. Làm việc trong niềm vui cùng các anh trai (ngồi viết mà nhớ mùi ngò rí kinh khủng khiếp – mùi thơm mà giờ cứ ngửi thấy nó là lòng lại bồi hồi và thích thú, hèn chi đi chợ lúc nào cũng thích mua rau ngò rí).
Với 11 người con cùng tuổi ăn tuổi học. Sự vất vả hy sinh của bố mẹ không ngừng nghỉ, vắt kiệt sức nỗ lực để lo cho các con. Biết nỗi nhọc nhằn của bố mẹ nên các anh em rất ý thức chỉ bảo nhau học tập, cùng làm việc phụ giúp bố mẹ trong khả năng, tuổi nhỏ làm việc nhỏ. Thời buổi kinh tế khó khăn, làm việc nỗ lực như vậy nhưng vẫn trải qua những tháng ngày hết gạo, phải chịu đói, lả (ấy thế mà cô bé ấy cứ âm thầm vượt qua, không than, ko khóc bao giờ, càng thương bố mẹ bao nhiêu thì càng âm thầm chịu đựng và vượt qua vì không muốn bố mẹ phải thêm nỗi lo. Đi học có những khi ko có gì để ăn sáng, rồi đến ăn trưa. đi học về giữa đường thì lả, rồi lại nghỉ ngơi là tiếp tục chiến đấu để tồn tại)
Cứ như vậy rồi tôi cũng hoàn tất hết chương trình cấp 3 ở quê nhà.
Tập 2 với hành trình xa nhà làm cô Sinh Viên. (còn tiếp)
Nguyễn Thị Ngọc Bích
Bài mới nhất của Ngọc Bích Nguyễn (Xem tất cả)
- Học Cách THẤU HIỂU CHÍNH MÌNH - 30 Tháng Mười, 2019
- TRẢI NGHIỆM CAMBODIA – PHNOM PENH - 30 Tháng Mười, 2019
- KÝ SỰ VỀ MỘT THỜI TUỔI THƠ - 26 Tháng Năm, 2019